"Chơi vui lắm, chỗ này có nhiều món ngon lắm luôn!" Giọng Kiều Lộc vui vẻ, đầy hào hứng chia sẻ với Kiều Sở Sở những chuyện lặt vặt trong chuyến du lịch lần này của mình, trong giọng nói mang đầy ý vị dựa dẫm.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Kiều Lộc nghiêng người tựa vào phía sau, thân mật dán sát vào lưng Lâm Triều Sinh, cậu túm lấy cánh tay anh, vui vẻ nói với người ở đầu dây bên kia điện thoại: "Anh Triều Sinh đang đi cùng con đó! Bọn con đang ở bên nhau nè!"
"Hôm qua anh Triều Sinh còn dạy con bơi, còn mua cho con một con vịt vàng nhỏ, dễ thương cực kỳ." Trước mặt Kiều Sở Sở, Kiều Lộc giống như một đứa trẻ chưa lớn, chuyện gì cũng muốn kể với bà.
Đối phương hình như nói gì đó, Kiều Lộc xấu hổ cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Cũng chưa học được đâu…"
Nói tới chuyện đó, Kiều Lộc lại nhớ tới việc Lâm Triều Sinh lúc ở dưới nước đã dọa mình một trận ra trò, lập tức buông cánh tay đang túm của Lâm Triều Sinh ra, phồng má, nhích mông sang một bên, cố ý tránh khỏi chỗ chân cong của anh. Vừa làm nũng với Kiều Sở Sở, cậu vừa lén lườm Lâm Triều Sinh một cái, đúng kiểu nhất tâm nhị dụng.
Nghe rõ Kiều Lộc gọi một tiếng "Mẹ", chân mày Lâm Triều Sinh khẽ nhíu rồi lại thả lỏng, khuôn mặt từ không biểu cảm lại trở về vẻ lạnh lùng thường ngày, cả quá trình biến đổi chỉ diễn ra trong chớp mắt, Kiều Lộc hoàn toàn không để ý tới.
Con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-anh-noi-muon-giu-khoang-cach/2778230/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.