Làm ơn, làm ơn đi mà...
Amelia Sachs đang vội vã quay ngược trở lại căn nhà của Boyd nhanh hết mức có thể, bỏ qua những lời chúc mừng từ các đồng sự và cố gắng quên đi nỗi đau ở chân.
Đổ mồ hôi, thở dốc, cô chạy tới chỗ nhân viên y tế đầu tiên của đội cứu thương mà mình thấy và hỏi: “Người phụ nữ trong ngôi nhà đó sao rồi?”.
“Kia ư?”, anh ta hất đầu về phía ngôi nhà.
“Đúng. Người phụ nữ nước da rám nắng sống ở đó.”
“Ồ, là cô ta. Tôi e là, tình hình không tốt.”
Sachs hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy nỗi sợ hãi giống như tảng băng đặt lên da thịt mình. Cô đã tóm cổ được Boyd nhưng còn người phụ nữ cô đã có thể cứu sống thì lại chết. Cô nhấn tay vào ngón tay cái của mình và cảm thấy cơn đau, cảm thấy máu đang chảy ra. Nghĩ: Mình đã làm chính xác điều mà Boyd làm. Mình đã hy sinh mạng sống của một người vô tội vì lợi ích của công việc.
Nhân viên y tế tiếp tục: “Cô ta bị bắn”.
“Tôi biết”, Sachs thầm thì. Nhìn chằm chằm xuống đất. Này, thật khó mà sống với...
“Cô không cần phải lo lắng.”
“Lo lắng?”
“Cô ấy sẽ ổn thôi.”
Sachs cau mày. “Anh nói là tình hình không tốt.”
“Chà, kiểu như là, bị bắn cũng là một điều không hay chứ sao.”
“Chúa ơi, tôi đã biết là cô ấy bị bắn. Tôi đã ở đó khi điều đó xảy ra.”
“Ồ.”
“Tôi cứ nghĩ rằng ý anh là cô ấy đã chết.”
“Giờ. Cô ấy vẫn đang chảy máu nhưng chúng tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-bai-thu-xii/2638628/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.