Lâm Kiều đứng ở cửa phòng học một lát rồi mới đi vào.
Tầm mắt của Trần Tuyên Trùng dừng ở trên người Lâm Kiều đang đi vào, đắc ý dào dạt, “Lát nữa chắc lại khóc hu hu cho mà xem.”
Hoắc Ngập nhìn vị trí Lâm Kiều vừa ngồi xuống, khóe môi cong lên, “Cậu ấy không sợ.”
“Không có khả năng, là con gái thì đều phải sợ.”
Hoắc Ngập không nói tiếp, đi đến bên chỗ ngồi, thả sách trong tay về lại trên bàn.
Trần Tuyên Trùng vừa dứt lời, Lý Kỳ Kỳ đột nhiên hét lên, sợ tới mức từ trên ghế nhảy dựng lên.
Lâm Kiều nhìn trên vở bò mấy con sâu lông, không có phản ứng gì lớn.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, sau khi kết thù với Trần Tuyên Trùng, về sau cậu ta liền nghĩ đủ mọi cách đối nghịch với cô.
Vẽ bậy trên sách của cô, lấy kéo cố ý cắt phá đồng phục của cô, thậm chí còn cắt cả đuôi tóc.
Lâm Kiều không để ý đến cậu ta, không phải cô chưa từng gặp nam sinh như vậy, càng quan tâm thì chỉ biết càng hăng hái.
Nhưng hôm nay nỗi lòng của cô rất loạn, cũng phiền, cho dù không sợ sâu lông, nhưng sâu bọ bò ở trên sách vở của mình, ai nhìn cũng sẽ không thoải mái.
Lâm Kiều cầm sách, đứng dậy đi đến trước mặt Trần Tuyên Trùng đang xem diễn ở phía sau “Là cậu làm?”
Trần Tuyên Trùng thấy cô không bị dọa sợ, trong lòng đang khó chịu, hơi ngửa đầu, “Là tôi thì thế nào?”
Lâm Kiều duỗi tay kéo áo đồng phục lỏng lẻo của cậu ta, trực tiếp nhét
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-hoa-khong-the-tranh/209911/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.