Phó Kiệu Lễ đã ở nhà cô ăn cơm mấy ngày, đến khi bác Phó đi công tác về, anh cũng không cần tới nữa.
Những chuyện sinh hoạt mà trước đây cô ít khi nhắc đến vì ngại người ngoài, giờ cũng bắt đầu thoải mái nói ra trên bàn cơm, ví dụ như: nhà bếp cũ quá, ngay cả cửa tủ cũng không đóng được; rồi ống nước nhà hàng xóm bị rò, mỗi lần nấu cơm là nước chảy như suối, mà vòi nước nhà mình thì nhỏ giọt từng tí một.
Cống thoát nước thì bốc mùi, gián với kiến không biết từ đâu bò ra, còn có cả chuột già cứ rình mò gặm nhấm đồ đạc trong nhà.
Với một người trước giờ gần như chưa từng động tay động chân vào mấy việc vặt trong nhà, những phiền toái ấy như thể muốn bức người phát điên.
Trên bàn ăn, mẹ vừa mang đồ ăn ra, gương mặt vì cuộc sống mới rối tung rối mù mà đầy vẻ u sầu, quay sang cô dặn dò: "Thi Thi, chờ con vào học cấp ba rồi, nhất định phải học hành thật tốt nghe chưa? Con nhìn xem, nơi này còn giống chỗ cho người ta sống không? Sau này có tương lai, chúng ta cũng có thể sớm dọn ra khỏi đây."
Cô cảm nhận được áp lực từ mẹ, cố gắng đề nghị:
"Hay là... con đi làm thêm nhé? Kiếm tiền sớm một chút. Dù sao con cũng không phải đứa có năng khiếu học hành gì, thành tích thế này chưa chắc thi được trường đại học ra hồn, mà đậu rồi thì cũng phải tốn tiền mới đi học được. Mà ba thì bệnh..."
"Con nói gì vậy!" Mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-thu-tu-biet-le-tri/2778064/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.