Ở trên là ca khúc Ngày nắng của Châu Kiệt Luân (sẽ được nhắc đến trong truyện) mọi người có thể vừa đọc vừa nghe nhaa Trên xe buýt về nhà rất trầm mặc. Trên xe chen chúc, không chỉ không có chỗ ngồi, ngay cả đi cũng khó chen vào. Lên xe xong, cô chỉ còn cách một tay nắm vòng treo, đứng chen chúc giữa đám người. Từ cổng trường, có rất nhiều học sinh lên xe, tấp nập vây quanh. Bên cạnh cô đứng một vài nam sinh, quen biết nhau, từ lúc lên xe đã bắt đầu lên giọng nói về giáo viên, thi thoảng lại chèn một hai câu thô tục. Không biết ai thấy cô đứng bên cạnh, khủy tay huých bạn, ra hiệu mắt: "Con bé kia xinh phếch." Mặc dù hạ giọng nhỏ, nhưng chen chúc gần nhau, giọng nói đủ để những người quanh đó nghe thấy. Cô nghe rõ, bên cạnh là Phó Kiệu Lễ, chắc chắn anh cũng nghe. Anh nghiêng đầu nhìn cô, còn cô bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, giả như không nghe thấy. Vài nam sinh kia vẫn tiếp tục nói chuyện, thể hiện một cách khoa trương chủ đề về bạn gái. Vào khoảnh khắc gần dán vào người, cô đã cảm thấy buồn nôn, nhưng không có đụng chạm như dự đoán. Phó Kiệu Lễ đã vươn tay chắn giữa cô và bên kia. Cánh tay anh vòng từ sau ra trước, giữ chặt vòng treo, che chắn cô lại Anh cao, nên tạo cảm giác như đang bao bọc lấy cô, hơi thở bao quanh người nhàn nhạt, như mùi mực tàu trong tranh thủy mặc. Mỗi khi xe lắc, anh đều lặng lẽ dùng sức, chắn hết những va
——————-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-thu-tu-biet-le-tri/2778067/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.