Mấy ngày huấn luyện trôi qua vừa nhàm chán lại vừa vất vả, toàn là vận động tay chân không cần động não.
Hàng đội xếp về hướng khán đài sân vận động, hôm đại hội dùng micro và loa vẫn chưa tháo xuống, để lại dùng tạm cho đợt huấn luyện mấy ngày này.
Lúc đứng tại chỗ mà được thả lỏng một chút, cô thường ngẩn người nhìn về phía khán đài.
Mà mỗi khi đầu óc trống rỗng, hình ảnh hiện lên nhiều nhất vẫn là gương mặt Phó Kiệu Lễ.
Thời tiết đúng như anh nói, đã dần âm u. Mặc dù nóng vẫn chưa hạ xuống rõ rệt, nhưng ít nhất mặt trời không còn gay gắt như trước, cũng dễ chịu hơn nhiều.
Mỗi sáng rời nhà, cô đều cùng Phó Kiệu Lễ ngồi xe buýt đến trường. Có lúc mới ra khỏi hẻm nhỏ đã gặp anh, có lúc phải đợi đến trạm xe mới thấy.
Sáng sớm ra cửa, chuyến xe mà hai người cùng ngồi luôn xuất phát từ điểm đầu, nên lúc họ lên xe, hành khách còn rất thưa, sắc trời lại mờ xám, trên xe yên ắng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng bánh xe cà lên mặt đường, như đang ở trong một giấc mơ mơ hồ chưa kịp tỉnh.
Anh luôn ngồi phía sau cô, khi không có người, cô sẽ quay đầu lại trò chuyện đôi câu. Anh hỏi gì đáp nấy, gọi đâu nghe đó.
Nhưng buổi tối thì chỉ còn mình cô về nhà.
Vì trong đợt huấn luyện, không cần học tiết tự học buổi tối nên tan buổi là có thể về luôn, còn Phó Kiệu Lễ vẫn phải theo lịch học bình thường, vẫn lên lớp vào buổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-thu-tu-biet-le-tri/2778075/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.