Chiều thứ Bảy tan học hôm đó, cô ngồi trong lớp, chậm rãi làm xong bài tập cuối tuần mà thầy cô giao, điện thoại đã mở sẵn, chờ tin nhắn từ Phó Kiệu Lễ.
Bây giờ, cô cũng giống như Phó Kiệu Lễ, ở lại lớp tự học sau giờ tan học, đến khi kết thúc tiết tự học buổi tối thì cùng anh về.
Trong lớp học bình thường như lớp cô, phần lớn học sinh thành tích đều tầm tầm như nhau, đặt vào một trường trung học trọng điểm thì cũng chỉ được tính là nhóm dưới. Lúc mới đầu, bạn cùng lớp thấy cô không về ngay sau giờ học mà vẫn ngồi lại trong lớp làm bài, ai nấy đều lấy làm lạ, bởi trong số những học sinh "đội sổ" như họ, rất hiếm khi thấy có người như vậy.
Những bạn học bình thường khác nếu ở lại lớp học tập, cũng chỉ được xếp vào nhóm người "cố gắng", còn cô thì không giống. Cô có chút tiếng tăm, không phải danh tiếng tốt, vì vậy khi cô bắt đầu thay đổi, ai ai cũng xem như trò cười.
Chuyện này còn bị mang ra đăng trên bảng thông báo trường, rất nhiều người đều chờ xem cô "giả vờ chăm chỉ" rồi sớm muộn gì cũng bị vạch mặt. Thậm chí những người quen biết cô, mỗi lần gặp còn không quên buông một hai câu chế giễu, như kiểu:
"Hôm nay lại chăm chỉ học hành nữa à, đại học bá ơi?"
Ví dụ như ngay lúc này đây, mấy nữ sinh đi ngang qua bàn cô, cười khúc khích nói: "Tụi mình không giống người ta, còn phải cố gắng học tập cơ đấy."
Cô vẫn giữ bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-thu-tu-biet-le-tri/2778087/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.