Năm đầu cấp ba, cô đã trải qua hai chuyện lớn.
Một chuyện là, lần đầu tiên trong kỳ thi cuối kỳ, cô đứng nhất lớp. Nhưng nếu nhìn toàn khối, cô cũng chỉ ở mức trung bình khá.
Thế nhưng sự tiến bộ đó đã khiến mọi người phải nhìn cô bằng con mắt khác, ngay cả những người từ đầu học kỳ đến giờ thường xuyên mỉa mai châm chọc cũng ngừng lại phần nào. Thầy cô bắt đầu dành cho cô những lời khen ngợi, những tiếng nói khó nghe cũng tạm thời lắng xuống.
Ba mẹ cô cũng vô cùng bất ngờ trước kết quả ấy, khi thấy bảng điểm, mắt họ đỏ hoe, xúc động đến mức chỉ lặp đi lặp lại vài tiếng: "Tốt, tốt, tốt lắm..."
Họ vừa nghẹn ngào vừa tự hào vì cô đã trưởng thành, ba cô xúc động đến mức rưng rưng nước mắt, nói: "Sau này dù Thi Thi có sống một mình, ba cũng yên tâm rồi."
Cô nghe mà thấy lạ: "Sao con lại sống một mình được? Nhà mình đâu phải ai đi đường nấy."
Mẹ lén chạm khuỷu tay vào ba, cười mắng: "Thật là, ba con không biết nói chuyện."
Ba cô lúc ấy mới như chợt nhận ra mình đã lỡ lời, vội cười gượng cho qua.
Nhưng mãi về sau, từ những dấu hiệu không thể che giấu được nữa, cô dần nhận ra nửa năm qua đã có rất nhiều điều bất thường mà cô không hề hay biết.
Đêm ấy, trên đường đưa ba tới bệnh viện, thành phố đã chìm vào yên tĩnh, đường phố không còn nhiều người. Xe lao nhanh trong đêm, ba cô nhăn nhó vì cơn đau tái phát, khuôn mặt đầy vẻ khó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-thu-tu-biet-le-tri/2778089/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.