Nhưng bệnh của ba lại không phát triển như cô từng hy vọng.
Ba đau lưng ngày một nghiêm trọng hơn, số lần nhập viện theo dõi cũng nhiều lên. Dù vậy, kết quả tất cả các hạng mục kiểm tra đều bình thường, đến mức bác sĩ cũng cảm thấy kỳ lạ. Sau một lần kiểm tra kỹ hơn, bác sĩ đề nghị nên đến bệnh viện lớn ở thành phố khác để kiểm tra lại toàn diện một lần nữa.
Ba mẹ không muốn làm cô lo lắng, mà lúc ấy cô cũng đang chuẩn bị thi cuối kỳ, cho nên vẫn chưa nói gì với cô.
Đợi đến khi cô thi xong, bắt đầu nghỉ hè, họ mới kể. Họ nói sẽ ra ngoài vài ngày, đến bệnh viện lớn khám kỹ hơn, nhờ bác Phó và dì Đỗ giúp trông nom ba bữa cơm mỗi ngày.
Khi ấy, cô đã có thể tự nấu ăn. Nhưng ba mẹ vẫn không yên tâm. Với họ, bất kể cô lớn đến đâu, vẫn luôn là cô công chúa nhỏ được cưng chiều hết mực, chỉ sợ cô ở nhà một mình không tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Họ không hề hay biết, sự hỏng hóc trong cô đã lan tới mức nào.
Cô sợ ba mẹ lo, nên ngày nào cũng giả vờ vui vẻ trước mặt họ, cố tỏ ra như trước. Nhưng thật ra, đối với cô lúc này, ăn uống cũng giống như một loại vận động thể lực tiêu hao tinh lực. Nếu thật sự để cô ở nhà một mình, có lẽ cô chỉ nấu đại một nồi gì đó rồi ăn cho xong.
Tới giờ cơm, cô xuống lầu gõ cửa nhà Phó Kiệu Lễ.
Người mở cửa là anh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-thu-tu-biet-le-tri/2778090/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.