Cô từng bảo anh đừng đi theo cô nữa, vậy nên món quà của anh chính là sáng sớm hôm cô sốt mê man vừa tỉnh lại. Cô chưa kịp nhìn thấy, thì anh đã lặng lẽ rời đi giống như tất cả nước mắt trong cơn mơ kia, thật ra chỉ là một giấc mộng.
Lúc cô thu dọn đồ đạc của mình, mới phát hiện trong balo có một quyển sách không thuộc về cô. Nhưng vừa nhìn, cô đã biết ngay là bút tích của Phó Kiệu Lễ.
Vì chỉ có Phó Kiệu Lễ biết, cô từng đọc quyển sách ấy.
Năm cô mười lăm tuổi, vào một buổi chiều ẩm ướt đầu hè, cô dọn đến hẻm Ngô Đồng. Năm ấy, Phó Kiệu Lễ mười sáu tuổi.
Cô từng rất tò mò về cậu học sinh được ba mẹ khen không ngớt kia, và cũng chính vào những buổi tối mùa hè năm ấy, mỗi lần chạy ra con đường nhỏ trước hiệu sách gần nhà, ngày nào cũng tình cờ gặp cậu.
Hiệu sách tên là "Gặp Gỡ", đang phát bản Ngày Nắng của Châu Kiệt Luân, mà cậu thiếu niên từ thang lầu bước xuống ấy, trong tay chính là quyển sách cô đọc mỗi ngày hè hôm đó.
Tên sách là: "Ngươi đương giống chim bay hướng ngươi sơn" (You Should Go To Your Mountain Like a Bird).
Một lần khác, là kỳ nghỉ đông năm đầu đại học của anh. Khi đó nhà anh đã dọn khỏi hẻm Ngô Đồng, còn anh cũng theo học ở thủ đô, về lý mà nói thì giữa hai người sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại.
Cô từng nói với anh rất nhiều lời, còn anh chỉ im lặng, không trả lời, không đồng ý,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-thu-tu-biet-le-tri/2778098/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.