Sáng hôm sau tỉnh dậy, điều đầu tiên cô nhìn thấy là rất nhiều túi giấy đặt cạnh mép giường. Mở ra xem, bên trong đều là quần áo mới, cả giày dép, thậm chí ngay cả đồ lót cũng có.
Ướm thử một chút, tất cả đều vừa khít. Nhưng... làm sao ngay cả số đo đồ lót cũng chính xác đến vậy...
Túi xách tối qua cô để trên tủ đầu giường, điện thoại đang được sạc bên cạnh.
Cô lấy lại điện thoại, pin đã đầy. Màn hình hiện vài tin nhắn chưa đọc là Phó Kiệu Lễ gửi, báo với cô rằng quần áo và giày đã để sẵn bên giường, trong tủ lạnh có đồ ăn anh đã nấu sẵn, chỉ cần hâm nóng lại là dùng được. Nếu không muốn ăn thì có thể gọi đồ hộp, anh còn cẩn thận gửi kèm một địa chỉ app giao cơm tận nơi.
Cuối tin nhắn, anh nói hôm nay không thể về buổi trưa, nhưng gần đây công việc sẽ sớm ổn thỏa.
Cô đọc từng dòng tin, có cảm giác như đang nhìn thấy một thế giới không thật hoặc là một thế giới quá lặng lẽ đã lâu, giờ bỗng có ai bước vào.
Bởi vì khi kéo lên xem lịch sử tin nhắn cũ, toàn bộ khung trò chuyện đều là những tin nhắn đơn phương từ anh. Mỗi lần đổi nơi ở, anh sẽ lặng lẽ gửi địa chỉ hiện tại của mình. Còn cô, chưa từng trả lời lấy một lần.
So với những người bạn học đã lâu không liên lạc, khung chat này còn lạnh lẽo hơn.
Rời Nam Đài nhiều năm, danh bạ WeChat của cô đã thêm vào không ít người bạn học đại học, giáo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-thu-tu-biet-le-tri/2778100/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.