Vân Khinh Bình cảnh giác nhìn ông ta, nói: “Không cần, ta còn vội về, mấy hôm nữa ta lại qua lấy ngọc.”
Nói rồi nàng ta đi ra ngoài.
Ông lão thoắt một cái đã chặn đường phía trước: “Tiểu thư, chúng tôi có một lời rất quan trọng phải hỏi cô, cô không thể đi được!”
Nói rồi ông ta vẫy tay, từ hai bên nhảy ra mấy bóng đen. Hai người nhấc tay, hai người nhấc chân, khiêng Vân Khinh Bình ra ngoài.
“Thả ta xuống! Cứu mạng, cứu mạng!” Vân Khinh Bình sợ hãi hét toáng lên, nước mắt trào ra, lòng dạ như biển trào.
“Xin đắc tội!” Nói rồi, ông lão đẩy cửa phòng trong.
Mấy người khiêng Vân Khinh Bình đang gào thét ầm ĩ vào trong, rồi đóng sầm cửa lại.
“Cứu mạng! Xin tha cho ta! Ta là Tứ vương phi! Ta là Tứ vương phi! Ngọc này không phải của ta, không phải của ta. Các ngươi cần gì ta cũng đều bảo vương gia cho các ngươi!”
Vân Khinh Bình nằm rạp dưới đất, sợ đến nỗi lắp ba lắp bắp.
Ông lão nhìn thấy nàng ta như vậy, đầu mày hơi nhíu lại, rồi nhìn trái nhìn phải. Mấy người thuộc hạ cũng tròn xoe mắt.
“Đưa ngọc cho ta.” Ông lão lên tiếng.
“Của ông đây, của ông đây.” Vân Khinh Bình vội vàng ném qua.
Ông lão cầm lên nheo mắt nhìn một lát, gương mặt chỉ toàn sự thảng thốt và mừng rỡ: “Thật rồi, là thật rồi! Chính là viên ngọc ấm ngàn năm này!”
Vân Khinh Bình cố gắng bình tĩnh lại, bò mấy lần mới bò dậy được khỏi mặt đất.
“Mau đỡ Vân tiểu thư ngồi xuống.” Ông lão ngước lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663077/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.