Tiễn người xong Vu Hoài Minh nhanh chân trở lại trấn, hắn đi rất nhanh gần như là chạy, trễ hẹn với Đô Đô một canh giờ rồi, nhóc đó lại giận dỗi với hắn.
Về đến thôn, Vương Đại Tĩnh đánh xe trâu dừng trước nhà Trần đại phu, thôn dân tò mò kéo lại vây xem, hỏi này hỏi nọ nhưng đều bị Trần đại phu đuổi đi.
Trần Tiêu bọc Trần Hàn như cái bánh chưng ngay cả mặt cũng dấu đi, nếu để thôn dân thấy Trần Hàn cả người thương tích không biết sẽ lại tưởng tượng ra câu chuyện ly kỳ gì.
Vương Đại Tĩnh bế Trần Hàn vào trong, đặt y lên giường liền đi ra gian ngoài đợi.
Trần Tiêu giúp Trần Hàn lau người, thay y phục, thoa thuốc, đắp kín chăn cho y liền khép cửa.
Trần thúc, ta giúp Trần Hàn thoa thuốc thay y phục rồi, y hiện tại vẫn mê mang Trần Tiêu ngồi vào bàn.
Trần đại phu như già đi vài tuổi, ông nhìn hai người nói: Cũng nhờ gặp được hai đứa trên trấn nếu không Hàn nhi thật phải chịu oan uổng, thúc rất cảm kích
Trần thúc nói gì vậy, giao tình hai nhà chúng ta còn phải khách khí thế sao? Đổi lại là ta thúc có giúp ta không? Trần Tiêu nói.
Tiểu tử nói gì thế sao thúc có thể không giúp đỡ, chỉ là chuyện hôm nay không giống thế, nếu hai đứa không xuất hiện, Hàn nhi sẽ chịu oan khuất lớn, thúc không nói lại họ Vương, cứ thế trừng mắt nghe cô ta bóp méo sự thật, thúc già thật rồi, cả cháu mình cũng không bảo vệ được Trần đại phu thở dài ưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-vao-co-dai-hanh-phuc-sinh-hoat/1690985/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.