Chương 28: Ngày đầu nỗ lực chia tay
Kỷ Lạc Cẩn cuối cùng cũng giao con chó cho người khác, lúc này mới cảm thấy mình sống lại được. Cậu vẩy vẩy cánh tay đau mỏi, chậm chạp nhận ra ánh mắt của Đổng Thư Thấm.
“Có… có chuyện gì vậy, dì?”
Vì đã có hành động thân mật khó nói thành lời với Tần Tuế Minh, Kỷ Lạc Cẩn nhìn thấy Đổng Thư Thấm đều cảm thấy hơi áy náy.
Từ lúc lên xe, cậu đã bắt đầu hối hận, bởi Kỷ Lạc Cẩn phát hiện ngồi cạnh Đổng Thư Thấm khiến cậu càng thêm bối rối, đặc biệt là khi ký ức đêm qua cứ lởn vởn trong đầu, cậu thậm chí không dám liếc mắt nhìn người khác.
Sợ một khi ánh mắt chạm nhau sẽ bị phát hiện ra sơ hở gì đó.
Đáng ghét là Đổng Thư Thấm hoàn toàn không biết gì, còn cười trêu cậu: “Sao thế, lâu không gặp dì nên trở nên xa cách rồi à?”
Kỷ Lạc Cẩn đâu dám nói thật, chỉ gượng gạo mỉm cười, coi như xong chuyện. May mắn là không lâu sau Đường Vi cũng tới, Kỷ Lạc Cẩn ôm chó đi dạo một bên, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ngọc bội là do Đổng Thư Thấm tự tay đưa cho Tần Tuế Minh, chất ngọc tốt như vậy thực sự hiếm thấy, bà từng thấy qua rất nhiều bảo vật quý giá, nhưng vẫn ấn tượng sâu sắc với miếng ngọc này.
Ánh mắt Đổng Thư Thấm không rời đi được, bà gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh, không muốn mình trông quá thất thố.
Miếng ngọc này là bà bảo Tần Tuế Minh cất giữ để tặng bạn gái tương lai, vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-giac-giac-kim-thien-da-tuong-thuy-giac/2904001/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.