Chương 29: Ngày thứ hai nỗ lực chia tay
Kỷ Lạc Cẩn đương nhiên sợ hãi, cũng biết rõ Tần Tuế Minh sẽ nổi giận. Cậu biết, nhưng vẫn cố tình làm, bởi quá ỷ lại vào sự nuông chiều của anh.
Cúi đầu, cậu nói khô khan: “Chúng ta như vậy là không đúng.”
Thấy Tần Tuế Minh không nhận ngọc, Kỷ Lạc Cẩn cúi người cố mở nắm tay anh để nhét vào.
Nhưng nỗ lực nửa ngày chỉ khiến chính cậu bị nắm chặt tay. Giật mình, Kỷ Lạc Cẩn cố giật ra nhưng không được.
“Lúc thích thì nhận, chán thì trả lại?” Tần Tuế Minh lạnh lùng hỏi, “Chia tay? Tại sao phải chia tay?”
Khi anh đứng dậy, Kỷ Lạc Cẩn hoảng hốt lùi mấy bước. Cứ mỗi bước cậu lùi, Tần Tuế Minh lại tiến tới, dồn cậu vào góc tường.
Miếng ngọc bích đong đưa trên sợi dây đỏ quấn quanh tay Tần Tuế Minh.
Anh hiểu rõ, Kỷ Lạc Cẩn không phải dạng người phóng khoáng, mà là tùy hứng. Cậu chẳng thiếu thứ gì, không thiếu tình yêu cũng chẳng thiếu tiền, nên muốn thì nhận, chán thì vứt.
Đêm qua gật đầu vì sợ bị hôn, nay thấy an toàn lại giơ nanh múa vuốt.
Bao nhiêu bài học đều vô ích.
“Thế nào là đúng?” Tần Tuế Minh hỏi, “Thế nào là sai?”
Áp lực từ thân hình cao lớn khiến Kỷ Lạc Cẩn vô thức giơ tay lên phòng thủ: “Hai chúng ta ở cùng nhau là không đúng.”
“Vì chúng ta cùng là đàn ông?” Tần Tuế Minh nâng mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-giac-giac-kim-thien-da-tuong-thuy-giac/2904002/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.