Chương 30: "Thương hại anh một chút"
Bước vào buổi đấu giá, Kỷ Lạc Cẩn mới hiểu tại sao Tần Tuế Minh nhất định phải ngồi cùng cậu. Gia đình hai bên đều ngồi hàng ghế đầu, Ngô Gia Nam cũng ngồi cạnh Kỷ Vịnh Trạch.
Và ngay bên trái cô ấy, chính là Phó Dĩnh.
Kỷ Lạc Cẩn chỉ liếc nhìn vài giây, chân dưới đất đã bị Tần Tuế Minh đá nhẹ. Cậu vội chỉnh lại tư thế ngồi, đầu không dám nghiêng.
"Đẹp không?" – Giọng Tần Tuế Minh khó lường.
Câu hỏi này anh đã hỏi nhiều lần, Kỷ Lạc Cẩn tìm được cách trả lời hợp lý nhất. Cậu nghiêng đầu vẻ ngây thơ: "Gì cơ? Đẹp cái gì?"
Hai người ngồi ở hàng ghế sau, ánh đèn không sáng bằng phía trước. Trong bóng tối, Tần Tuế Minh với tay nắm lấy bàn tay cậu.
Kỷ Lạc Cẩn giật bắn người, không ngờ anh dám công khai như vậy. Sợ bị phát hiện, cậu rút tay lại như bị bỏng, hoảng hốt nhìn quanh.
Nhưng Tần Tuế Minh đã nắm chặt cổ tay cậu, kéo sang bên mình.
Bàn tay đan vào nhau treo lơ lửng giữa hai ghế, chỉ cần không ai để ý kỹ sẽ không phát hiện, chỉ thấy họ ngồi sát vai nhau.
Tai Kỷ Lạc Cẩn đỏ bừng, cậu nghiến răng: "Anh nắm tay em làm gì?"
Cậu cố giật ra, nhưng bàn tay kia trượt xuống, lọt vào kẽ ngón tay, đan chặt thành thế mười ngón hòa nhau.
Tần Tuế Minh ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng, quay sang hỏi: "Sợ gì?"
"…"
"Sợ bị phát hiện?"
Cuối cùng anh cũng chịu buông tay. Khoảng cách vốn đã gần, Tần Tuế Minh lại còn khẽ nghiêng người,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-giac-giac-kim-thien-da-tuong-thuy-giac/2904003/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.