Chương 31: Thêm chút hứng khởi
Tiếng chuông điện thoại vang lên vài giây trước khi được nhấc máy. Sự hiện diện của Tần Tuế Minh quá mạnh mẽ, khiến ngón tay Kỷ Lạc Cẩn co rúm lại.
Giọng cậu khô khan trong làn gió đêm, mắt nhìn xuống đất: “Alo… mẹ?”
“Con và Tuế Minh có chuyện gì vậy?” Đường Vi đang đứng ngoài hành lang, cả nhóm đều đang tìm hai người nhưng không thấy bóng dáng. Bà dừng bước, lo lắng hỏi: “Có người nhìn thấy thằng bé kéo con ra ngoài, không khí có vẻ căng thẳng, hai đứa cãi nhau à?”
Ánh mắt Tần Tuế Minh trong đêm càng thêm sâu thẳm. Anh nghe rõ từng lời trong điện thoại, nhưng không nói gì, chỉ im lặng quan sát phản ứng của Kỷ Lạc Cẩn.
Cậu quay mặt đi, lắp bắp: “Không… không có cãi nhau đâu ạ. Chỉ là ngột quá ra ngoài hít thở thôi, không có gì đâu.”
“Vậy mau quay lại đi.” Đường Vi vẫn còn nghi ngờ, nhưng nghĩ Kỷ Lạc Cẩn tuy bướng bỉnh còn Tần Tuế Minh thì chín chắn, bà thở phào nhẹ nhõm: “Ngoài này âm độ rồi, con mặc ấm nhưng Tuế Minh chỉ mặc vest thôi, đừng kéo nó ở ngoài lâu, kẻo bị cảm đấy.”
Ai kéo ai chứ?!
Bàn tay buông thõng bên hông bị Tần Tuế Minh chạm nhẹ. Kỷ Lạc Cẩn hiểu ý anh, nhưng vẫn bóp chặt điện thoại, chỉ ậm ừ trong cổ họng.
“Cô ơi.”
Tần Tuế Minh nắm lấy tay cậu, đưa điện thoại lên tai mình. Kỷ Lạc Cẩn giật lại không được, đành nghe anh nói: “Con và Lạc Cẩn tối nay không về nữa. Con sẽ đưa em ấy ra nước ngoài một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-giac-giac-kim-thien-da-tuong-thuy-giac/2904004/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.