Chương 38: "Em sẽ cắn chết anh."
Thuốc Bắc càng nguội càng đắng. Kỷ Lạc Cẩn ôm cốc uống nốt nửa còn lại. Xong xuôi, Tần Tuế Minh nhìn đáy cốc xác nhận cậu đã uống hết rồi mới đưa kẹo.
Lần này không nhét thẳng vào miệng mà đặt lên lòng bàn tay. Kỷ Lạc Cẩn bóc kẹo ngậm, rồi theo Tần Tuế Minh xuống gác xép.
Cầu thang gác xép hơi thấp, Tần Tuế Minh phải hơi khom lưng để không đụng trần. Có lẽ vì không phải đi làm, anh mặc bộ đồ thể thao sáng màu.
Nhìn bóng lưng anh, ký ức Kỷ Lạc Cẩn chợt ùa về như thuở nhỏ.
Trò trốn tìm với con trai tuổi Tần Tuế Minh đã quá trẻ con, nên Kỷ Vịnh Trạch không chịu chơi cùng. Chỉ khi anh tới, cậu mới nũng nịu đòi chơi chung.
Tiếng bước chân phía sau đột nhiên dừng, Tần Tuế Minh cũng ngừng lại, quay người nhìn.
"Em không thích kẹo này." Kỷ Lạc Cẩn mở miệng mà không biết mình đang nói gì, "Không ngon."
Tần Tuế Minh đứng bậc thang thấp hơn, giơ tay ra khiến cậu tưởng định dắt mình. Bàn tay cậu nắm chặt bên hông, chuẩn bị tinh thần.
Nhưng anh chỉ tách ngón tay cậu, lấy giấy gói kẹo xem rồi nói: "Không ngon thì lần sau đổi hiệu khác."
Nhịp tim Kỷ Lạc Cẩn loạn xạ, mặt nóng bừng. Cậu xấu hổ vì suy nghĩ vừa rồi, giật phắt giấy kẹo lại: "Em không thích ăn kẹo!"
Chân chưa khỏi hẳn nhưng đi lại đã ổn. Cậu nhanh chân vượt lên trước.
Không nhìn rõ bậc thang, suýt nữa lại trượt chân. Tần Tuế Minh kịp thời ôm eo giữ lại.
"Đi không nhìn đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-giac-giac-kim-thien-da-tuong-thuy-giac/2904011/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.