Chương 39: "Bảo Bảo, hôn anh một cái"
Kỷ Lạc Cẩn cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi chân sau khi nói ra câu đó. Cậu hiểu rõ yêu cầu này thật vô lý và hống hách.
Nhưng nghĩ lại, giờ cậu đã nhớ mình đang hẹn hò với Tần Tuế Minh, nếu đã yêu nhau, sao anh có thể đối tốt với người khác?
Theo logic đó, điều này gần như là phản bội!
Đợi mãi không thấy Tần Tuế Minh dỗ dành, Kỷ Lạc Cẩn sốt ruột lại nhón chân định c*n v** c* anh. Vừa há miệng, cậu bất ngờ thấy người lạ đi tới liền vội dừng lại.
"Anh có nghe thấy không?" Cậu càu nhàu khẽ nói.
Tần Tuế Minh chạm vào vết răng trên cổ. Anh không cố che đi vết này, nhưng Kỷ Lạc Cẩn cắn khá nhẹ, chắc lát nữa sẽ hết.
Nơi đông người qua lại, Tần Tuế Minh lùi hai bước giữ khoảng cách vừa đủ thân mật. Từ xa trông như hai người đang trò chuyện, "Sao em lại hư như vậy " Tần Tuế Minh khẽ cười, thấp giọng nói "Bảo không thích anh, lại không cho anh đối tốt với người khác?"
Sự ngang ngược của Kỷ Lạc Cẩn không khiến anh tức giận, ngược lại còn đang rất vui, chỉ là cậu đang bực bội không nhận ra.
Kỷ Lạc Cẩn mím môi định bỏ đi, Tần Tuế Minh kịp kéo lại. Bàn tay cậu vẫn ướt sau khi rửa.
"Đừng chạm vào em!"
Nói vậy nhưng cậu không rút tay lại.
Tần Tuế Minh lấy khăn giấy lau tay cho cậu. Chiếc kính đen trên sống mũi anh khiến vẻ ngoài trầm mặc hơn, không phải vẻ nho nhã mà như một lớp ngụy trang.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-giac-giac-kim-thien-da-tuong-thuy-giac/2904012/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.