Edit: Đá Bào
Beta: Gió
Ảnh: Pinterest
Thời gian như ngừng lại.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Khinh Họa mới tìm lại được giọng nói của chính mình, lẩm bẩm: “Có lẽ là do uống rượu.”
Cô tùy tiện tìm một cái cớ.
Nghe câu trả lời này của cô, Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Em không uống rượu.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa buột miệng thốt ra: “Làm sao anh biết em không uống?”
Giang Hoài Khiêm ánh mắt thâm thúy, ý vị sâu xa mà nhìn cô một cái: “Em nghĩ xem.”
Nguyễn Khinh Họa: “???”
Nguyễn Khinh Họa đương nhiên không biết, nếu biết cô đã không hỏi.
Nhưng nhìn ánh mắt “không được như ý” của Giang Hoài Khiêm, cô tự biết mà lui.
Có một số việc, không cần thiết phải quá rõ ràng.
Đi được một đoạn, Nguyễn Khinh Họa vừa định hỏi tại sao vẫn chưa tới nơi, Giang Hoài Khiêm đã dừng lại: “Nhìn bên kia.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn theo tầm mắt của anh, sau khi nhìn thấy cảnh sắc ở cách đó không xa, cô ngây ngẩn cả người.
Phía bên kia sương mù mờ ảo, chính là suối nước nóng. Bên cạnh tiếng nước chảy, thì hai bên sườn đều bị tuyết trắng bao phủ cùng với những cành cây khô.
Nhưng dưới ánh đèn đường chiếu rọi, cành cây khô dính đầy bông tuyết trắng, tựa như cây liễu rũ xuống.
Có cành bị bông tuyết uốn cong, xòe ra như những nụ hoa xinh đẹp, khiến người ta không thể rời mắt.
Trong lúc sững sờ, Nguyễn Khinh Họa có cảm giác như mình đã lạc vào cõi thần tiên.
Cô ngắm đến ngơ ngẩn, quay đầu nhìn anh: “Ở đây còn có cảnh đẹp như vậy sao?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-thoi-tinh-thao/32159/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.