Tạ Lãm kinh ngạc tròn mắt: “Phùng tiểu thư gọi tên ta? Không phải gọi chức quan à?”
Nha dịch: “Đúng vậy.”
Tạ Lãm nhớ đến câu “trăm nghe không bằng một thấy” của Phùng Gia Ấu khi nãy, lẳng lặng cân nhắc một lát rồi đứng dậy khỏi thùng tắm, nhận khăn lau Tùng Yên đưa: “Đợi đó, ta đi với anh qua xem.”
Thay quan phục sạch sẽ xong, Tạ Lãm đi theo nha dịch đến trước nhà lao giam giữ Phùng Gia Ấu và chị em Tùy thị.
Gọi là nhà lao chứ thật ra đây là một tiểu viện độc lập, tường viện cao ngất và chỉ có một cửa ra vào duy nhất bị khóa chặt. Ngày thường dùng để giam giữ những người quyền quý dính líu đến vụ án khi tình tiết chưa được làm sáng tỏ và không thể phóng thích.
Nơi này cũng nằm ở phía đông phủ nha, cách chỗ ở của Tạ Lãm không xa, qua mấy cái hành lang đã đến nơi.
“Mời ngài vào trong.”
Đêm nay, sau khi đoạt phạm nhân từ tay Huyền Ảnh Ti, thái độ của nha dịch với Tạ Lãm kính nể hơn rất rõ.
Khóa mở ra, Tạ Lãm đi vào: “Phùng tiểu thư ở đâu?”
“Cô ấy bị nhốt ở nhà lao kia.” Nha dịch chỉ, nhấn rất mạnh hai chữ “bị nhốt” và “nhà lao”.
Tạ Lãm nhìn một lượt cảnh quan đẹp đẽ trong sân của “nhà lao”, cố nhịn để không bật ra lời châm biếm, hỏi: “Tùy tiểu thư và Tùy thế tử cũng bị nhốt ở đây?”
Nha dịch vừa dẫn đường vừa đáp: “Tùy tiểu thư không giống như vậy ạ. Cô ấy quả thật có hiềm nghi trong án này, thiếu khanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/2782553/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.