Phùng Gia Ấu hỏi: “Đại nhân, Bùi thiên hộ cũng đến ạ?”
“Không thấy tới.” Trần tự chính lắc đầu.
Tiếng cười của Thôi thiếu khanh vang lên từ nhị đường: “Nghe nói Thẩm chỉ huy sứ vô cùng xem trọng Bùi Nghiên Chiêu, bồi dưỡng hắn như người nối nghiệp, xem ra đúng thật như vậy, cả ngọc chiêu lệnh cũng thoải mái đưa cho hắn dùng.”
Phùng Gia Ấu thầm hoài nghi, cảm thấy câu này của Thôi thiếu khanh có ám chỉ chi đó.
“Ngươi đi mời Lăng bách hộ đến đây.” Thôi thiếu khanh ra lệnh cho Trần tự chính, rồi chờ Phùng Gia Ấu quay lại nhị đường.
Lúc quay lại, ánh mắt Phùng Gia Ấu vô thức hướng về phía căn phòng cho khách ở phía đông, phát hiện cánh cửa sổ mở ban nãy không biết đã bị Tạ Lãm khép lại từ khi nào.
Nàng hơi rũ mi, lần nữa đi vào nhị đường.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Đào khí vũ hiên ngang sải bước đến ngoài cửa. Sau khi đi vào thì đứng im lìm không nói tiếng nào.
Ông ta ghi nhớ dặn dò của Bùi Nghiên Chiêu, không cần qua lại nhiều lời với đám quan văn này, chỉ cần để mắt giám sát Phùng Gia Ấu bị đánh là được.
Thôi thiếu khanh cười lạnh: “Bản quan mời ngươi tới vì muốn thương lượng, hình phòng của Đại Lý Tự nhỏ quá, ta lo các ngươi vào xem sẽ chật chội. Thế này được không, phạt gậy của Phùng Gia Ấu chuyển sang đánh ở công đường nhé? Công đường rất rộng, lại thoáng.”
Lăng Đào ôm quyền: “Đại nhân ngài nói đùa!”
Trông Thôi thiếu khanh không hề giống như đùa, lập tức đứng dậy: “Công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/2782554/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.