Nghe Phùng Gia Ấu nói xong, phản ứng đầu tiên của Tạ Lãm là nghĩa huynh đắc tội với nàng à? Ra khỏi phòng nghị sự, hắn không nhìn thấy Phùng Gia Ấu, liền biết nàng đến địa lao.
Nhưng cái tên nàng nói ra không phải Tạ Tiểu Sơn mà lại là Tạ Lãm.
Bàn tay nắm dây cương của Tạ Lãm từ từ siết chặt, nổi lên gân xanh, rốt cuộc hiểu ra vì sao nàng giận.
Nàng đã biết thân phận của hắn.
Đêm qua bỗng nhiên đẩy hắn ra, nàng co ro trốn ở góc giường là vì khi đó nàng vừa đoán được.
Nàng trốn tránh, run rẩy, đều vì nàng sợ hắn.
Phải rồi, Tạ Lãm đã hiểu, tài tử trong mắt nàng đột nhiên biến thành cường đạo giết người không chớp mắt, sao có thể không sợ hãi?
Nhưng giờ trông có vẻ không còn sợ như vậy nữa, hẳn nghĩa huynh đã giải thích ngọn nguồn dùm hắn.
“Đi giết đi, còn thẫn thờ ở đó làm chi?” Phùng Gia Ấu ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống, khí thế hơn hẳn ngày thường.
Tạ Lãm mím môi không lên tiếng, đôi mắt đang ngước lên nhìn nàng từ từ cụp xuống. Phố xá náo nhiệt, quán trà ồn ào khiến hắn không thể bình tĩnh nghĩ xem nên làm gì bây giờ.
Im lặng mãi cũng không nên, hắn lại ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp: “Ta…”
“Chàng không cần giải thích, ta biết mục đích chàng đến bên cạnh ta. Ta cũng không giận dỗi gì chàng hết, thật sự chỉ muốn yên tĩnh ở một mình thôi.” Phùng Gia Ấu kéo dây cương, muốn rút ra khỏi tay hắn, “Ta sẽ không cản chàng đi theo đâu. Với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/2782576/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.