Nụ cười này đã xua tan bao nhiêu phiền muộn tích tụ trong lòng.
Bao nhiêu năm nay, nàng luôn một mình đối mặt với mọi chuyện. Nay, bên cạnh có một nam nhân biết cách an ủi, cảm giác đó thực sự không tệ.
Tạ Lãm nghe thấy tiếng cười khẽ dễ chịu của nàng, trái tim treo cả ngày cuối cùng cũng hạ xuống được quá nửa.
Phùng Gia Ấu vươn vai, giãn gân cốt, bỗng nhớ tới điều gì: “Ê, chàng trước giờ thật sự chưa từng thân mật với cô nương nào sao? Ai dạy chàng cách dỗ dành con gái vậy?”
“Cần ai dạy chứ?” Tạ Lãm tỏ ra khó hiểu, “Vợ mình không biết dỗ dành, còn đợi ai tới dỗ?”
Còn nữa, hắn thực không vui: “Hiện giờ nàng và ta đã thành thật tỏ rõ hết rồi, nàng không gọi ta là Tạ Lang như trước thì thôi, gọi ‘ê’ là sao?”
“Ban đầu chàng không có ý xấu, nhưng dù sao cũng giả thân phận để lừa ta.” Phùng Gia Ấu ngồi thẳng, hơi hếch cằm, gương mặt tràn đầy kiêu hãnh, “Ta đây không dễ gì bỏ qua đâu.”
Tạ Lãm thầm nghĩ, chẳng phải nàng cũng đã gạt ta chuyện “thiên mệnh” đó sao? Nhưng hắn vất vả lắm mới dỗ được nàng vui vẻ, nên đành nín nhịn, không dám nói thêm.
“Chàng lên đây đi.” Phùng Gia Ấu khẽ thúc ngựa tiến lên, gọi hắn, “Đuổi theo ta ngoài thành cả buổi trưa rồi, chàng không phải người sắt, ta không tin chàng không mệt.”
Tạ Lãm vỗ nhẹ cổ ngựa: “Nàng cứ nằm đi, ta thấy nàng còn mệt hơn cả ta.”
Phùng Gia Ấu muốn nói, chàng ngồi lên đây, ta dựa vào ngực chàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/2782577/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.