“Chàng chắc chắn chứ?” Phùng Gia Ấu cầm tờ giấy tuyên thành lên, che hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe, lấp lánh sự tinh nghịch, “Phu quân, đừng nên miễn cưỡng chính mình nhé.”
“Sao lại miễn cưỡng được, sóng to gió lớn nào ta chưa từng thấy qua.” Tạ Lãm vừa nói vừa ngồi xuống phía sau án thư.
Hắn cầm miêu đao chiếm chỗ lên ném loảng xoảng xuống đất, rồi bày những quyển sách ra trước mặt.
Đâu cần ganh đua đến mức này chứ, Phùng Gia Ấu nhẹ nhàng nói: “Không cần gấp gáp, cứ từ từ. Chàng rửa mặt chải đầu rồi ăn sáng đã.”
Tối qua, sau khi tắm xong, hắn chỉ buộc tạm mái tóc dài lộn xộn thành một cái đuôi ngựa cao, ngủ qua một đêm, giờ trông càng bù xù.
“Nàng cũng đã xin phép nghỉ với Thôi thiếu khanh rồi mà, sáng nay ta không cần ra ngoài.” Tạ Lãm lúc này tràn đầy ý chí chiến đấu, không muốn lãng phí một giây phút nào, “Cho ta một bữa đơn giản là được.”
Phùng Gia Ấu đành để mặc hắn, chỉ phân phó San Hô mang tới một bát cháo thêm nhiều dược liệu bổ dưỡng.
Tạ Lãm thực sự ngồi trong phòng suốt cả buổi sáng, ngay cả lúc ăn trưa tay vẫn cầm sách.
Buổi chiều, hắn cầm miêu đao đi đến võ lâu gặp giáo đầu, bắt đầu từ những bài tập cơ bản nhất.
Hắn vừa có thể ứng phó với giáo đầu, vừa hồi tưởng lại những gì đã học sáng nay trong đầu.
Đến tối trở về phòng, hắn tiếp tục nghiền ngẫm sách vở, cho đến khi mệt mỏi đến nỗi gục xuống án thư mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/2782578/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.