Phùng Gia Ấu ngồi suốt đêm trong phòng không thắp đèn.
Nàng biết mình mới chỉ suy đoán được đại khái, vẫn còn quá nhiều chi tiết chưa khớp, cần phải tiếp tục suy nghĩ cẩn thận hơn.
Nhưng đầu óc nàng giờ đây trống rỗng, hoàn toàn đình trệ.
Gặp quỷ rồi sẽ càng sợ bóng tối.
Giống như cảm giác thê lương và bất lực lúc này, nàng đã từng phải dằng dặc chịu đựng đêm này đến đêm khác.
Hoàn toàn không muốn nhớ lại mùi vị ấy.
Hiện giờ nhìn thấy nguy cơ giẫm lên vết xe đổ nguy hiểm, làm sao nàng không sợ hãi?
Một lời hứa đơn giản của Tạ Lãm căn bản không thể xua tan lo lắng trong lòng nàng.
Bởi vì nàng không dám tưởng tượng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn, sau này nàng và hắn sẽ phải đối mặt với nhau thế nào?
Không, nàng thậm chí nghi ngờ rằng Tạ Lãm có lẽ sẽ không bao giờ quay lại kinh thành.
Phùng Gia Ấu đứng dậy, nàng không thể chỉ ngồi đây chờ kết quả, nàng phải làm gì đó.
Giống như với Bùi Nghiên Chiêu trước đây, trước khi hết hi vọng, nàng suốt ngày tìm lý do cho hắn. Nhưng cũng chỉ âm thầm nghĩ trong lòng, âm thầm nhìn từ xa, mà chưa bao giờ trực tiếp làm gì.
Nàng nghĩ, năm đó khi gia gia qua đời, trong những ngày tháng khó khăn nhất, nếu nàng chịu đi tìm Bùi Nghiên Chiêu, hạ mình và khóc lóc, dùng sự yếu đuối và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/2782582/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.