Nghe thấy mấy chữ ‘hai đứa con trai’ bật ra khỏi miệng Tề Phong, Phùng Gia Ấu có cảm giác hai mắt tối sầm. Nếu không vì phải dìu Tạ Lãm, có lẽ nàng đã không đứng vững, ngã nhào ra đất.
Quả nhiên, Tề Phong tự xưng là “Tạ A Ông”, lấy đủ cớ để đưa tặng bảo vật, hết lần này tới lần khác mời Tạ Lãm nhập quân phủ, rõ ràng là xem hắn như con trai ruột mà vun vén.
Mà khi nói ra như vậy, ông ta cũng không sợ người ngoài không biết sự tình sẽ nghĩ rằng Tạ Lãm là con của ông ta.
Tùy Anh thì thầm hỏi Lạc Thanh Lưu:
“Chẳng lẽ Tề Phong cũng có con nuôi? Con nuôi của ông ta cũng theo Tề Chiêm Văn đến đây sao?”
Lạc Thanh Lưu khẽ đáp:
“Ta cũng không biết chuyện này. Nhưng có con nuôi cũng không phải chuyện lạ. Những quan viên nắm quyền trong triều, để thu hút lòng người và khiến họ phục tùng, thường hay nhận một số người tài giỏi làm con nuôi.”
Chỉ có Thẩm Thời Hành đam mê viết truyện là nghĩ ngợi xa hơn. Hai con mắt tò mò của hắn liên tục đảo qua lại giữa Ông Nhược Di và Tề Phong.
Một người là Đại đô đốc của Đại Ngụy, một người là Giám Quốc của Nam Cương, hai người có lập trường khác biệt, trước đây đã từng giao chiến trên chiến trường, xem nhau như kẻ thù cũ.
Một người còn cải nam trang.
Chẳng lẽ…? Có phải…?
Thẩm Thời Hành vuốt cằm, lại nhìn về phía Hàn Trầm đang hôn mê trên đất. Chỉ trong chốc lát, trong đầu hắn đã hiện ra cả chuỗi ân oán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/2782649/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.