Lời của Phó Uẩn Hòa thành công khiến con quái vật dừng lại.
Nhưng đồng thời, cả đám người cũng đông cứng.
Ai nấy ngơ ngác nhìn về phía hắn, trong đầu chỉ có một mảnh trống rỗng.
Bọn họ nghi ngờ bản thân vừa nghe nhầm.
Người duy nhất còn giữ được bình tĩnh là Thu Minh Thù. Ngay từ đầu y đã dùng thuộc tính "Nhìn thấu" biết được sở thích của Phó Uẩn Hòa, thậm chí còn biết được sở thích của sư huynh hắn, Bùi Chân, vô cùng ăn ý với hắn. Vậy nên khi nghe thấy câu này, y vẫn đủ tỉnh táo để quan sát phản ứng của con quái vật.
Rõ ràng nó đã dành sự quan tâm rất lớn cho Phó Uẩn Hòa. Đôi mắt nó chớp chớp nhìn hắn, cơ thể bất giác trở nên mờ nhạt, trông cứ như một hình chiếu bị nhiễu sóng.
Dù thế nào đi nữa, cảnh tượng trước mắt cũng chứng minh giả thuyết của Thu Minh Thù là đúng—chỉ cần tiết lộ bí mật là có thể tạo ra sự xấu hổ. Và con quái vật này, không nghi ngờ gì nữa, rất hài lòng với loại cảm xúc đó.
Thấy thế, sắc mặt Thu Minh Thù dịu hẳn đi. Y lập tức quay sang thúc giục: "Cách này hiệu quả đấy! Nhanh! Tới lượt mọi người!"
Đám đông vẫn chưa hoàn hồn. Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng lại chính là Phó Uẩn Hòa.
Hắn nhíu chặt mày, trông có vẻ chẳng chút nao núng, nhưng giọng điệu lại to hơn thường ngày rõ rệt. Hắn trợn mắt nhìn quanh, hung dữ quát: "Nhìn ta làm gì! Còn không mau nhân cơ hội này đi!"
Đến cả Phó Uẩn Hòa cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-the-nao-de-tang-diem-ky-nang-cho-mot-yeu-phi/2725213/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.