Gương mặt Hoàng Ngân đỏ bừng, lan dần xuống cổ, cô đẩy Cao Dương Thành đang ghé vào người mình ra: “Tránh ra!”
Trong lòng bàn tay vẫn còn thứ dính dấp thứ thuộc về anh, nóng bỏng như muốn xuyên thấu bàn tay cô xông vào tận tim.
Cô cuống quít dùng nước rửa sạch.
“Em tắm xong rồi, ra ngoài trước.”
Hoàng Ngân đang định đi thì Cao Dương Thành kéo lại: “Em còn chưa thoa sữa tắm đâu!”
“...”
Cái tên này quan tâm nhiều quá nhỉ!
Hừ! Còn quan tâm gì nữa không!
Cao Dương Thành nói xong còn đổ sữa tắm ra lòng bàn tay thật, bắt đầu không chút e dè xoa lên người cô.
Bàn tay anh trơn trượt mơn trớn từng tấc cơ thể của Hoàng Ngân, cô cảm nhận được cả vết chai mỏng trong lòng bàn tay anh, khiến cô tê dại. Cảm giác ngứa ngứa tê tê như bị kiến cắn làm Hoàng Ngân không kìm được mà run rẩy, không khống chế được mà phát ra vài tiếng rên khẽ.
Cao Dương Thành thoa sữa tắm cho Hoàng Ngân, bỗng anh dừng lại, con người trong mắt co lại, nhìn xuống Hoàng Ngân: “Em cũng muốn anh?”
Đôi mắt như những viên đá quý tỏa sáng trong bóng đêm.
“Nói bậy!!”
Hoàng Ngân phủ nhận, bắt lấy bàn tay anh, thở hổn hển cãi: “Anh đừng cho rằng ai cũng giống anh! Anh tránh ra!”
Cô đẩy anh ra.
Cao Dương Thành cũng không dùng sức, mặc cho cô đẩy ra, cơ thể theo lực đẩy của cô lùi về sau, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười.
Anh càng như vậy thì Hoàng Ngân lại càng tức giận.
Càng tức giận thì mặt cô càng hồng.
Hoàng Ngân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-vo-bac-si/540216/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.