Sau khi khổ sở né tránh, Hạng Ngôn liều mạng nói, “Đúng là không nói đùa được với anh, anh thế này không ai thích đâu.”
Hạng Chương lười để ý đến cậu, pha một tách cà phê ngồi trên ghế sofa xem tin tức, đúng lúc này giáo viên gọi điện tới nói cho anh về chuyện chuyển trường.
Sau khi cúp điện thoại, Hạng Chương liếc nhìn em trai mình, lại hỏi, “Em thật sự muốn chuyển qua đây à?”
“Chuyển chứ.” Hạng Ngôn đặt điện thoại lên bàn, thấp giọng lẩm bẩm, “Anh đúng quá đáng luôn, thế mà để em ở lại Thượng Hải một mình.”
Hạng Chương không nói nhảm với cậu, chỉ trừng mắt nhìn, vốn muốn khiển trách cậu nói chuyện đàng hoàng nhưng khi khóe mắt nhìn thấy vết sẹo sau phẫu thuật trên ngực kia, ánh mắt anh dịu đi, thay vào đó nói, “Thế thì ngoan vào, đừng kiếm chuyện cho anh.”
Hạng Ngôn khẽ khịt mũi, nịnh nọt lấy chocolate mà Hoành Tịnh đưa vừa rồi đưa cho Hạng Chương, “Anh ăn không?”
Hạng Chương hừ mũi không nhận, không nói gì tập trung ăn chiếc bánh mì trên tay.
Hạng Ngôn cẩn thận xé bao bì chocolate ra, trên đường về khi nãy bị nắng chiếu vào một lúc nên chocolate đã bị tan chảy. Hạng Ngôn li.ếm xong chocolate trên giấy bạc, không khỏi lại nghĩ đến hộp chocolate mình không ăn được kia.
Cụ thể là lễ Valentine năm nào thì cậu không nhớ rõ, hình như Valentine mười năm trước hay mười một năm trước gì ấy.
Ngày hôm đó, cậu đứng ở cổng trường đợi anh trai tan học, đợi rất lâu, lâu đến mức mặt bị lạnh gần như cứng đơ vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lan-nua-roi-vao-diu-dang/2778136/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.