Hiếm khi Hạng Chương lại dễ nói chuyện như vậy. Hoành Tịnh thăm dò nặn một miếng bánh, anh cũng âm thầm mở miệng. Vì vậy, Hoành Tịnh giống như đang cho một con robot ăn vậy, lặng lẽ nhét tất cả trái cây và đồ ăn nhẹ vào miệng anh.
Sushi là đồ cô mua ngoài, có lẽ chủ cửa hàng đọc nhầm ghi chú nên đã cho gấp đôi mù tạt làm mùi rất hăng mũi. Hoành Tịnh nghĩ rằng vì anh thích đồ ăn cay nên sẽ ổn thôi. Ngay khi cô đưa tay đưa sushi vào miệng anh, hàng ghế sau có chuyển động.
“…..Ngủ đến gãy cả eo rồi.” Gia Hân duỗi người, thản nhiên dụi mắt. Vừa định hỏi đến đâu rồi thì thấy Hoành Tịnh đang cúi đầu sắp xếp đồ đạc trong túi.
Bởi vì khoảng cách không xa nên Hoành Tịnh không mang theo nhiều đồ ăn lắm, lúc này túi đồ ăn đã trống hơn một nửa. Gia Hân vừa định nói ăn nhanh đấy thì liền nghe thấy Hạng Chương ở trước mặt ho mấy tiếng, cô liền im lặng.
Hoành Tịnh thấy Gia Hân cuối cùng cũng nhìn ra ngoài cửa sổ mới nhẹ nhõm hơn. Khi nãy cô vừa đưa miếng sushi đến miệng Hạng Chương thì thoáng thấy người Gia Hân động đậy qua kính chiếu hậu, giống như sắp tỉnh lại. Cô tức khắc cuống cuồng, tay nhanh hơn não, thô bạo nhét miếng sushi vào miệng Hạng Chương.
Phần sushi khá lớn nên anh không hề chuẩn bị trước. Khi cắn một miếng, mùi mù tạt xộc thẳng vào mũi anh như thể vừa được dầu gió rửa sạch vậy.
Đến khi vượt qua được cảm giác khó chịu, khóe mắt anh hơi đỏ lên.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lan-nua-roi-vao-diu-dang/2778156/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.