Tuyết rơi suốt đêm phủ kín Lăng thành, những bức tường trắng ngói đen giờ đã bị bao phủ hoàn toàn bởi tuyết trắng, chẳng còn khe hở nào, đường phố dày đặc một lớp tuyết dày.
Đêm ấy ánh trăng rất sáng, cơn gió nhẹ thổi bật một khe cửa sổ, cánh cửa gỗ đập vào tường phát ra những tiếng “cộc cộc”.
Ánh trăng rọi xuống lớp tuyết đọng bên bậu cửa, khiến gian phòng sáng rực lên.
Gió lạnh lùa vào lay động màn giường, người nữ nhân nằm trên giường khẽ nhíu mày, dường như bị cơn ác mộng quấn lấy, đôi môi mím nhẹ, thì thầm điều gì đó.
Trong đầu nàng đang cố giữ lấy một điều gì đó sắp tiêu tán—một vạt áo vàng thêu rồng năm móng. Bàn tay nàng đầy vết xước, cố bám lấy vạt áo kia, níu chặt không buông, khẩn thiết van cầu:
Đừng đi! Đừng đi!
Nàng bất chợt mở choàng mắt, hàng mi run lên, hai tay siết chặt lấy ga giường, chưa kịp hoàn hồn đã vội quay đầu nhìn về phía nam nhân đang ngồi bên cửa sổ.
Nam tử vận huyền y, ngồi lặng lẽ giữa ánh trăng và tuyết trắng, đôi mắt lạnh lẽo. Khi ánh mắt họ giao nhau, hắn chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi tỉnh rồi.”
…
Lúc Khương Thanh Tố tỉnh dậy, trời bên ngoài đã sáng rõ. Nàng thở ra một hơi nhìn lên trần giường, vén màn bước xuống định rửa mặt, đi được hai bước thì ánh mắt dừng lại nơi cửa sổ.
Rõ ràng đêm qua trước khi ngủ nàng đã đóng cửa sổ, lẽ nào nửa đêm có người vào?
Nàng nhìn về phía bàn, cây đèn sáp thấp đi một đoạn so
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-nghe-vo-thuong-noi-on-tam/2746556/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.