Tháng Tám năm Minh Đức, học tử khắp thiên hạ được các châu huyện tiến cử theo “Lệnh cầu hiền” vào ở trong Thái học phủ ở đế đô. Phàm là người có thanh danh, tư cách đều được thăng lên làm Hồng Nho đệ, bổ nhiệm làm giảng sư, lĩnh bổng lộc Ngũ phẩm.
Ta quét mắt nhìn qua danh sách Quốc sư trình lên một lần, nghe quốc sư đứng dưới thềm tổng kết lại.
“Các châu huyện đề cử tổng cộng là hai trăm sáu mươi bảy học tử, trong đó sáu quận ở phương Bắc chiếm một trăm tám mươi người, bốn quận phía Nam chiếm tám mươi người, bảy người còn lại là người Mân Việt quốc.”
Ta gật gật đầu, khép lại danh sách. “Đợt khảo hạch Hồng Nho đệ lần thứ ba chuẩn bị đến đâu rồi?”
Quốc sư chuyển một phần danh sách lên, trên trang giấy nho nhỏ chỉ có tên của vài người ít ỏi.
Ta nhanh nhẹn tiếp lấy mở ra xem – Thẩm Dung, tự Trang Sinh…
“Đây là danh sách sau hai đợt khảo hạch, tổng cộng chỉ có sáu người, còn lại một kỳ thi Đình cuối cùng, định là ngày mai, bệ hạ thấy có được không?”
“Được, được, được.” Ta liên thanh đáp lại, mỉm cười nói “Quốc sư làm việc trẫm rất yên tâm, chỉ là…công việc của Thái Học phủ khá rắc rối, làm phiền Quốc sư rồi.”
Quốc sư cung kính trả lời: “Đây là nhiệm vụ của vi thần.”
Đúng vào lúc này, bịch một tiếng cánh cửa bị đá văng ra, ta nhất thời run rẩy, theo bản năng muốn chui xuống gầm bàn trốn.
“Lý Oánh Ngọc!” Đường Tư nghiến răng nghiến lợi, không thèm nhìn đến lão
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-gia-co-hi/2222188/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.