Hai tỷ đệ này, tỷ tỷ khoảng mười ba tuổi, quần áo rách rưới cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của cô bé, có thể thấy rằng tương lai sẽ là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Còn đệ đệ, khoảng tám tuổi, tuy trông vô cùng thê thảm, nhưng con người lại vô cùng trong sáng, để lộ ra vẻ nghị lực vững vàng.
Hai người này tố chất nghịch thiên, đều là nhân vật thiên tài của luyện dược.
Bọn họ để một cái chén trên mặt đất, rồi quỳ ở đó ăn xin. Hai thiên tài như vậy mà lại không có ai phát hiện ra, mà lại để hai đứa nhỏ ăn xin sao?
Từ Phương cảm thấy không còn gì để nói nữa.
Từ Phương đi tới, lấy ra một thanh kẹo màu đỏ, đưa cho hai đứa nhỏ.
"Ăn đi."
"Cảm ơn ạ." Hai tỷ đệ này vội nói cảm ơn, rồi dập đầu với Từ Phương một cái. sau đó liền gặm thanh kẹo.
Nhìn bộ dạng ăn ngấu ăn nghiến của hai người họ, chắc chắn đã bị đói rất lâu.
Từ Phương cười hì hì chờ hai tỷ đệ hai người ăn xong.
"Các ngươi tên là gì."
"Ta tên Lưu Thanh, đệ ấy tên Lưu Minh!" Dáng vẻ tỷ tỷ nói, giọng nói nũng nịu, thật là dễ nghe.
Từ Phương gật đầu, nói ra: "Được, Lưu Thanh đúng không, sau này ngươi đi theo ta nhé."
Từ Phương nói xong, khuôn mặt mỉm cười, không ngờ lần này đến đây xem thôi, lại có thể nhặt được một bảo bối.
Lưu Thanh sững sờ, lui về sau một bước, nhìn Từ Phương một cách đề phòng.
Từ Phương bị ánh mắt này của cô bé làm cho xấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-to-xuat-quan/40028/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.