Tóc và hơi thở của Quý Liên Hoắc phả vào cổ hơi ngứa, Vương
Chiêu Mưu mỉm cười, nghiêng đầu nhìn vào mắt y: "Khen cái gì
cũng không được, tháng này tôi đã đi trễ bốn lần rồi, ngày mai
còn phải gặp đối tác."
"Chiêu Chiêu bây giờ còn đến Săn Đêm không?" Quý Liên Hoắc
như nhớ ra điều gì đó, nửa người đè lên Vương Chiêu Mưu, hôn
nhẹ lên má người yêu.
"Lâu lắm rồi tôi không đi Săn Đêm." Vương Chiêu Mưu mỉm cười:
"Tôi uống không giỏi, trước đây có vào quán bar cũng chỉ lấy trà
thay rượu, bây giờ tôi thích nói chuyện ở phòng họp hơn."
"Ừm." Quý Liên Hoắc mải hôn Vương Chiêu Mưu, ậm ừ đáp lại.
"Sao tự nhiên lại hỏi cái này?" Vương Chiêu Mưu khó hiểu.
"Bởi vì lần đầu tiên em thấy Chiêu Chiêu là ở ngoài cửa Săn
Đêm." Mắt Quý Liên Hoắc sáng lên: "Ở đó, em đã thấy Chiêu
Chiêu ba lần."
"Nhớ rõ vậy sao?" Vương Chiêu Mưu hơi kinh ngạc, đưa tay xoa
lên bên má Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc mỉm cười, tay vuốt ve nhẹ nhàng dưới tấm chăn.
"Em nhớ rất rõ."
"Lần đầu tiên thấy Chiêu Chiêu, anh mặc bộ vest đen, cà vạt có
hoa văn tối màu, trông rất đẹp; lần thứ hai, Chiêu Chiêu mặc bộ
vest màu xám bạc, thanh lịch tao nhã; lần thứ ba là vào mùa
đông, anh mặc áo khoác nỉ đen, bên trong mặc vest, hôm đó
trời có tuyết rơi, em tự hỏi không biết anh có lạnh không."
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhìn người trước mặt, nếu anh nhớ
không lầm thì Quý Liên Hoắc đã từng nói rằng lúc đó y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955546/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.