"Chiêu Mưu, tôi sai rồi, cứu tôi với..." Tô Vân Ôn thở không
thông, bọt máu không ngừng trào ra từ khóe miệng, một bên
mắt sưng húp gần như không mở được, bên mắt còn lại chỉ hé
ra được một khe hở nhỏ, loáng thoáng thấy được người trước
mặt.
"Vốn tôi còn tưởng rằng anh sẽ không thích món quà này." Quý
Liên Hoắc nghiêng đầu, khẽ cười nhìn anh.
"Tại sao không?" Vương Chiêu Mưu ngước lên, nhìn Quý Liên
Hoắc với vẻ hứng thú.
"Nhà họ Tô và nhà họ Vương vẫn luôn có mối quan hệ tốt đẹp,
hắn còn là bạn thời thơ ấu của anh, hai người từng lớn lên cùng
nhau." Quý Liên Hoắc đánh giá Tô Vân Ôn trên ghế: "Hắn còn là
nghiên cứu sinh tiến sĩ trở về từ nước ngoài, thông minh, cũng
khá đẹp trai."
Nghe lời Quý Liên Hoắc nói, Vương Chiêu Mưu mơ hồ nhận ra ẩn
ý so sánh, xem ra là còn một chút oán hận cá nhân. Anh nhìn
người đàn ông trước mặt, không khỏi mỉm cười.
"Tôi nói không đúng sao?" Quý Liên Hoắc mím chặt môi, nhìn
thẳng vào mắt Vương Chiêu Mưu: "Nhà họ Tô đã làm rất nhiều
chuyện sau lưng tập đoàn Vương Thị, nhưng anh chỉ nhắm mắt
làm ngơ, nếu là người khác, e rằng sẽ không được đối xử như
vậy."
Nhóm vệ sĩ đứng bên cạnh có cảm giác ngửi thấy một mùi chua
thoang thoảng.
"Trước đây nhà họ Vương và nhà họ Tô từng có quan hệ tốt."
Vương Chiêu Mưu thả chậm từng chữ, tiến gần đến người đàn
ông trước mặt: "Nhưng đó là chuyện trước kia."
Vương Chiêu Mưu liếc qua Tô Vân Ôn, rồi lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955558/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.