Sau khi xuống xe, Vương Chiêu Mưu nhìn thấy bậc thang phía
trước Tường Vân Lâu.
Tổng cộng có bảy hoặc tám bậc thang, nâng cao mặt tiền của
Tường Vân Lâu, làm cho nó trông thêm phần hùng vĩ, anh chưa
bao giờ nghĩ đến bảy tám bậc thang thì có vấn đề gì, nhưng khi
nhìn thấy cây gậy trong tay người đàn ông bên cạnh, anh nhận
ra rằng thiết kế này không mấy thân thiện với người khuyết tật.
Gần đó không có lối đi dành cho người khuyết tật, Vương Chiêu
Mưu im lặng nhìn cầu thang một lát, rồi liếc sang người đàn ông
bên cạnh.
"Tôi giúp được không?"
Giúp ông chủ lên cầu thang? Hai vệ sĩ nhìn anh với ánh mắt lo
lắng. Tính tình ông chủ luôn rất khó đoán, khuyết tật ở chân là
điều cấm kỵ mà không ai dám nhắc đến. Chưa từng có ai dám
nhắc đến giúp đỡ ông chủ, lúc trước khi gặp một cầu thang dài ở
bên ngoài, cậu Lãnh Diệp định giơ tay định giúp ông chủ, nhưng
bị ông chủ lạnh lùng đẩy ra.
Hai vệ sĩ tỏ vẻ lo lắng, nhưng lại thấy sau một lúc im lặng, ông
chủ từ từ đưa tay về phía người đàn ông kia.
Vương Chiêu Mưu đỡ Quý Liên Hoắc bước lên tám bậc thang, khi
đến cửa thì tự nhiên buông tay y ra.
"Cảm ơn." Quý Liên Hoắc nhìn anh, nhẹ nhàng nói.
Vương Chiêu Mưu khẽ cười, đi chậm lại, sánh vai cùng y bước
vào Tường Vân Lâu.
Hai vệ sĩ nhanh chóng đi theo, nhìn nhau, đều thấy được sự kinh
ngạc trong mắt đối phương. Hôm nay, hai người họ đã chứng
kiến quá nhiều chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955564/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.