"Ông quản gia, ông tránh ra!" Lãnh Diệp nghiến răng, cố gắng
nhấc người lên, đẩy quản gia đang chắn trước mặt ra, ngẩng
đầu nhìn Quý Liên Hoắc.
"Cậu Lãnh Diệp, cậu xin lỗi ông chủ đi!" Quản gia già nhìn vết
thương trên người Lãnh Diệp mà xót xa không thôi, liên tục nháy
mắt ra hiệu cho hắn.
"Tại sao tôi phải xin lỗi!" Lãnh Diệp cảm thấy mặt mình nóng rát,
vẫn ngẩng đầu lên nhìn chú út. "Ba rõ ràng biết người con yêu là
Bạch Mạt, nhưng ba cứ khăng khăng bắt con phải kết hôn với
Thẩm Huyên, nhà họ Thẩm có là gì so với nhà họ Lãnh đâu? Ba
chỉ muốn kiểm soát chuyện hôn nhân của con, ba chỉ biết làm
theo ý mình, đưa ra những quyết định mà ba cho là tốt cho con,
ba không bao giờ nghĩ đến cảm xúc của con!"
Lãnh Diệp hét lớn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước
mặt như thể đang đánh cược mạng sống của mình.
Sắc mặt Quý Liên Hoắc càng lúc càng u ám, tay siết chặt cây gậy
hơn một chút.
"Cậu Lãnh Diệp, ông chủ cũng chỉ muốn tốt cho cậu, cô Thẩm
Huyên thực sự là một cô gái tốt, chúng tôi đã nói với cậu từ lâu
rồi, Bạch Mạt không thật lòng thích cậu đâu, trước kia cô ta có
một người bạn trai là con nhà giàu nữa kìa, cô ta..." Ánh mắt
quản gia đầy cay đắng, chưa kịp nói hết câu đã bị Lãnh Diệp
ngắt lời.
"Các người có thể nói bất cứ điều gì chỉ để vu khống cô ấy! Tôi
đã từng hỏi cô ấy chuyện này, rõ ràng là tên đó bất chấp mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955566/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.