Tô Vân Ôn đứng đực ra đó, ngơ ngác nhìn người vừa nói, không
dám tin vào những gì mình vừa nghe.
Quý Liên Hoắc đứng bên cạnh, liếc nhìn Tô Vân Ôn còn chưa
phản ứng lại, rồi khẽ cười nhìn sang Vương Chiêu Mưu.
"Chiêu Mưu... Chiêu Mưu sao cậu có thể tàn nhẫn như vậy?" Tô
Vân Ôn mặt tái nhợt, một tay chống vào bàn, thân thể lảo đảo.
"Các người cũng không hề mềm lòng khi đánh lén nhà họ
Vương." Vương Chiêu Mưu ngồi vững vàng trên ghế, đối mặt với
Tô Vân Ôn, mỉm cười: "Như nhau cả thôi."
"Chiêu Mưu, hồi nhỏ chúng ta đã nói, sẽ mãi mãi là bạn tốt của
nhau mà." Tô Vân Ôn bật khóc không thành tiếng, muốn nói
thêm gì đó thì thấy Quý Liên Hoắc cúi xuống thì thầm vào tai
Vương Chiêu Mưu, môi gần như chạm vào vành tai anh, hành vi
vô cùng mờ ám.
Quý Liên Hoắc liếc nhìn Tô Vân Ôn, trong mắt là vẻ đắc thắng,
khóe môi hơi nhếch lên, là lời khiêu khích vô cùng lộ liễu.
Nghe Quý Liên Hoắc yêu cầu để mình dọn dẹp đống bừa bộn,
Vương Chiêu Mưu chỉ thản nhiên đáp lại, không nhìn Tô Vân Ôn
nữa, nhẹ nhàng xoay ghế, tiếp tục nhìn vào văn kiện vừa rồi
chưa đọc xong.
Quý Liên Hoắc nói gì đó trong điện thoại, một lát sau mở cửa
văn phòng, hai vệ sĩ đi vào thẳng tay vác Tô Vân Ôn lên rồi bước
ra ngoài.
"Chiêu Mưu, Chiêu Mưu cứu tôi với!" Tô Vân Ôn giãy dụa một
cách tuyệt vọng, quay đầu lại nhìn Vương Chiêu Mưu với vẻ sợ
hãi: "Chiêu Mưu tôi cầu xin cậu, Chiêu Mưu...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955574/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.