Hoa và nhẫn kim cương có vẻ là tổ hợp cố định nào đó.
Vương Chiêu Mưu cúi nhìn Quý Liên Hoắc, nhìn cảnh tượng khác
xa với dự đoán, trầm mặc một hồi.
"Chiêu Chiêu, đây là điều ước của em." Quý Liên Hoắc ngẩng
đầu, ánh mắt trong trẻo và thành khẩn.
"Em thích Chiêu Chiêu, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích. Lúc
đầu em không hiểu tại sao ngay khi nhìn thấy anh, tâm trí em lại
trở nên trống rỗng, cơ thể em dường như không còn là chính
mình, linh hồn em chỉ muốn chạy về phía anh." Tai của Quý Liên
Hoắc đỏ lên, những cánh hoa hồng trên mặt đất làm nền khiến
cậu trông có vẻ hơi ngượng ngùng. "Sau đó, một giọng nói trong
tim em nói với em rằng đây chính là yêu thích, là tình yêu sét
đánh."
"Em từng nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ cứ trôi đi như thế, ngày
càng lún sâu hơn vào vũng bùn, cho đến khi em bị bùn bao phủ,
chút sức lực cuối cùng cũng cạn kiệt, và em chết đuối trong đó.
Nhưng rồi em gặp anh, anh đã chìa tay ra với em, kéo em ra
khỏi vũng lầy, thế là mọi thứ trở nên khác biệt."
Mắt Quý Liên Hoắc ánh lên, long lanh một tầng nước mỏng.
"Người em yêu đã dần đưa em bước ra dưới ánh sáng mặt trời,
nhưng em biết rằng khi đó anh chỉ muốn giúp đỡ em, chỉ là tình
thương. Nhưng em không thể ngừng nghĩ về anh, em ghét bị
người khác chạm vào, nhưng em vô cùng muốn được anh ôm,
muốn một lần tiếp xúc tình cờ, em đã yêu anh đến phát điên, lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955586/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.