"Con đã nói từ trước rồi mà!" Vương Chiêu Vân vô cùng kích
động, cuối cùng cũng đợi được ngày này, cuối cùng cũng nói ra
được những lời này.
"Con đã nói từ lâu rồi, ánh mắt của Quý Liên Hoắc nhìn anh ba
rất bất thường, mà ba không tin, cứ không tin! Bây giờ thì hay
rồi, Quý Liên Hoắc đã trở thành người nhà họ Lãnh, lại còn là
sếp của con!" Vương Chiêu Vân xòe tay nhìn cha mình. "Xong rồi
chưa, không thể ngăn cản được nữa, ngốc luôn rồi phải không?"
Vương Chiêu Vân chưa kịp nói xong đã nghe thấy tiếng động
ngoài cổng, còn tiếng ai đó đang nói chuyện.
Vương Chiêu Vân và ông Vương đứng trước cửa sổ, liếc mắt liền
thấy Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc đứng trong sân, trên
tay cầm vật gì đó, đang nhìn hồ cá chép.
"Bọn họ dậy từ lúc nào?" Vương Chiêu Vân tò mò hỏi: "Con còn
không biết bọn họ đi ra từ lúc nào."
Ông Vương sờ quầng thâm dưới mắt, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc đứng cạnh Vương Chiêu Mưu,
trên tay cầm hai túi nilon lớn, tò mò nhìn hồ cá chép trong sân,
một đàn cá Koi đang bơi thong thả trong hồ, những hoa văn trên
cơ thể chúng vô cùng đẹp mắt. "Bên ngoài lạnh thế, sao cái hồ
cá chép này lại không đóng băng?"
"Vài năm trước có bị đóng băng." Vương Chiêu Mưu đứng tay
không, cầm một nắm thức ăn cá chép ở bên cạnh, Quý Liên
Hoắc thấy vậy liền bỏ túi nilon trên tay xuống, vừa cười vừa đón
lấy viên thức ăn mà anh đưa cho.
"Năm nay chắc là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955596/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.