Thanh niên thời nay sao thế!
Ông Vương đau lòng không sao tả xiết, nghĩ lại thời của mình,
tìm được một người vợ đã là chuyện đáng mừng biết bao nhiêu
rồi, nhưng bây giờ các bậc phụ huynh này lại viện đủ mọi cớ,
như thể đi xe mắt một cái là mất mạng ấy! Nếu ông tiếp tục gọi
điện cũng chỉ tự rước lấy nhục, không chừng lại có tin đồn rằng
con gái nhà họ Vương không tìm nổi chồng.
Ông Vương chán nản, thở dài cả đêm. Sáng hôm sau, ông nhìn
vào bản đồ nước Hoa dán trên tường phòng làm việc, đột nhiên
nảy ra một ý tưởng. Nếu không tìm được ở Tô Thành thì tìm
khắp tỉnh Ôn Giang, nếu vẫn không tìm được ở tỉnh Ôn Giang,
nước Hoa rộng thế này thì chắc chắn phải có nơi tìm được người
phù hợp với Kỳ Yên chứ nhỉ?
Ông Vương hễ nói là làm, lật danh bạ điện thoại, bắt đầu liên lạc
với những người bạn cũ ở bên ngoài tỉnh Ôn Giang, mà quả
nhiên người có lòng sẽ được đền đáp, điện thoại kết duyên ngàn
dặm thật sự tìm thấy vài chàng trai tốt, lại còn sẵn sàng đến Tô
Thành gặp gỡ con gái nhà họ Vương. Ông Vương hẹn trước ba
người một lúc, rồi đắc ý gọi con gái, không nói rõ việc mình định
làm mà chỉ bảo Vương Kỳ Yên thu dọn đồ đạc sang đây.
×××
Đây thực sự là một tuần kỳ diệu đối với Vương Kỳ Yên. Những
tin nhắn quấy rối khó hiểu mà cô nhận được hàng ngày đột
nhiên biến mất, mấy tên đồng nghiệp thường nói những lời tục
tĩu vừa thấy cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955634/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.