Thấy đồ ăn đã nguội, chị Trình đang nghĩ xem có nên hâm nóng
lại không thì hai người ở cửa cuối cùng cũng tách ra.
Môi Vương Chiêu Mưu đỏ lên, anh đưa tay đẩy Quý Liên Hoắc ra.
Quý Liên Hoắc thì vẫn không chịu ngừng lại, tiến lại gần, hôn
nhẹ lên môi anh thêm vài cái, trên mặt còn nở nụ cười.
"Ăn cơm đã." Vương Chiêu Mưu nhìn chú chó lớn đang bám chặt
lấy mình, trong mắt thoáng qua nụ cười bất đắc dĩ nhàn nhạt.
Khó lắm mới đến được bàn ăn, Quý Liên Hoắc cầm đũa chung,
thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Vương Chiêu Mưu, nhìn anh ăn đồ
ăn mình gắp, trong đôi mắt đen của cậu hiện lên một nụ cười
ấm áp, tưởng như nhìn anh thế nào cũng không chán, phải luôn
dõi theo anh.
Vương Chiêu Mưu ăn vài miếng, ngẩng đầu nhìn thấy Quý Liên
Hoắc đang nhìn thẳng vào mình, môi mỉm cười, phần cơm bên
cạnh vẫn còn nguyên. Anh bình tĩnh cầm đũa gắp thức ăn vào
cho cậu.
"Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc nhìn đồ ăn trong chén,
cầm đũa lên cho ngay vào miệng, vừa nhai vừa nuốt lại vừa
cười.
"Đã quen đồ ăn ở Mỹ chưa?" Vương Chiêu Mưu hỏi bằng giọng
bình thường, gắp thêm vài món cho Quý Liên Hoắc.
"Không quen được." Quý Liên Hoắc mím môi, ăn thức ăn của
mình, đôi mắt đen sáng ngời vẫn dán sát vào Vương Chiêu Mưu.
"Đồ ăn ở nước Hoa và Mỹ khá khác biệt, nếu không muốn làm
phiền nhà họ Lãnh, em có thể thử tự làm." Vương Chiêu Mưu
bình tĩnh nói: "Đừng tự làm khổ mình."
"Đồ ăn thực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955635/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.