Chuyên cơ đáp xuống sân bay nước Hoa, cụ Lãnh nhìn Quý Liên
Hoắc đang hối hả tháo dây an toàn mà cười bất lực.
Lãnh Uyển Âm và Lãnh Tu Minh đến đón, thấy Quý Liên Hoắc đỡ
cụ Lãnh xuống máy bay, Lãnh Uyển Âm bước tới dìu cụ Lãnh,
mỉm cười nhìn sang Quý Liên Hoắc.
"Kỳ nghỉ đông không gặp thôi mà hình như Liên Hoắc cao hơn
rồi."
Cụ Lãnh nghe thế nhìn sang Quý Liên Hoắc, cũng vui theo: "Thì
đấy, còn cao nữa thì hơn cả ông hồi trẻ rồi."
Lãnh Tu Minh bước lên phía trước, theo sau cụ Lãnh và Lãnh
Uyển Âm, ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc một cái thì phát hiện
đối phương cũng đang nhìn mình, trong mắt có nụ cười đầy ẩn
ý. Lãnh Tu Minh có chút bối rối, vô thức cảm thấy không ổn.
"Anh chị con vẫn khỏe chứ?" Lãnh Uyển Âm lo lắng hỏi thăm gia
đình.
Cụ Lãnh nghe vậy quay lại mỉm cười với Lãnh Tu Minh. "Thần
Cẩm và Lan Hoa đều khỏe, nhưng dạo này cứ nhắc đến chuyện
cũ."
Lãnh Tu Minh nhìn vẻ mặt của ông nội là lập tức hiểu ra. Nụ cười
trên khuôn mặt gã biến mất, không còn muốn hỏi xem cha mẹ
mình đã kể chuyện mình bôi phấn lung tung lên mặt, hay là
chuyện nhét đậu phộng vào lỗ mũi nữa rồi. Điều cần làm bây giờ
là không nhìn Quý Liên Hoắc. Biểu cảm vừa rồi của Quý Liên
Hoắc hàm ý rằng rõ ràng cậu đã biết mọi chuyện. Nhưng cũng
còn may là từ Mỹ gọi điện đến nước Hoa không tiện lắm, Vương
Chiêu Mưu có lẽ vẫn chưa biết những chuyện này.
"Liên Hoắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955637/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.