Nhiều người lùi lại, mắt đầy vẻ sợ hãi, bị Vương Chiêu Mưu bắt
quả tang vì những việc làm bất chính của mình giống như bị rắn
độc nhắm vào, con rắn độc lúc này đã chuyển sang tư thế tấn
công, thời điểm lao đến tưởng chừng như ngay giây tiếp theo.
"Chiêu Mưu, dù sao chúng ta cũng là họ hàng..." Ông bác họ
không khỏi toát mồ hôi lạnh: "Không thể để mọi chuyện đi đến
mức này được!"
Vương Chiêu Mưu nhìn ông ta, mỉm cười: "Vừa rồi bác họ nói tôi
không quan tâm đến tình cảm gia đình, sao bây giờ lại nhắc đến
mình là họ hàng rồi?"
Vương Chiêu Mưu mắt như đang cười, chậm rãi đứng dậy, từng
bước từng bước đi về phía người đàn ông trung niên. Ông ta liên
tục lùi về sau, sắc mặt tái nhợt.
"Vương Chiêu Mưu tôi chỉ thích giết người quen thôi, các người
có thể tới thêm vài lần nữa, lần này là nhà máy, lần sau..."
Vương Chiêu Mưu cúi đầu nhìn người đàn ông với nụ cười trên
môi: "Lần sau, có thể là mấy đứa con hư hỏng của các người
đấy."
Vương Kỳ Yên đứng gần đó, trợn mắt nhìn đám họ hàng vừa
mới diễu võ dương oai bỗng tái mét cả mặt mày, gần như không
nói lời nào mà chỉ xoay người cầm áo khoác bỏ đi, vài người còn
mang theo hết tất cả đống thực phẩm chức năng tự mình mang
đến lúc đầu về, thật sự là rất khó coi.
Phòng khách vốn đang náo nhiệt bỗng trở nên vắng tanh, Vương
Chiêu Vân cố nhịn cười, tay nhanh chóng lột vỏ quýt đưa cho
Vương Chiêu Mưu. "Anh ba, ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955640/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.