Nghĩ đến lời Vương Chiêu Mưu từng nói trước mặt cha, Vương
Kỳ Yên không nhịn được cười trộm, nhìn em trai mình: "Cậu định
nuôi chị thật à?"
Vương Chiêu Mưu thản nhiên như không, vẫn xem chương trình
Gala mừng xuân phát lại, đưa một miếng quýt vào miệng.
"Không thì sao?"
Vương Kỳ Yên cười càng tươi hơn, vừa định nói chuyện thì nghe
thấy tiếng cha mình đang gọi dưới lầu, chỉ đành buông hạt dưa
trong tay xuống, lại sờ sờ bao lì xì trong túi thêm cái nữa rồi vui
vẻ đi xuống lầu.
Vương Chiêu Vân bị mẹ gọi xuống lầu, thấy mười mấy người họ
hàng đang ngồi trong phòng khách thì da đầu bất giác tê dại, chỉ
có thể cố gắng nở nụ cười giả tạo, cơ mặt cứng đờ.
"Chiêu Vân, còn nhớ bác không?" Người đàn ông trung niên vừa
cười vừa nhìn Vương Chiêu Vân.
Vương Chiêu Vân bụng nghĩ "mấy năm mới tới đây một lần, ai
nhận ra ông là ai", mặt vẫn trưng ra nụ cười xấu hổ, quay đầu
nhìn mẹ cầu cứu.
"Đây là bác họ của con." Dì Tống hiểu được ánh mắt của con
trai: "Lần trước gặp nhau, con vẫn còn nhỏ."
"Chào bác." Vương Chiêu Vân cười chào hỏi, rồi thấy ông bác họ
đối diện đánh giá mình một lượt, miệng thì cười mà ánh mắt đầy
vẻ giễu cợt.
"Chiêu Vân con lớn nhanh thế, lần cuối gặp con, con chỉ cao
bằng đầu gối bác thôi."
"Đúng rồi, nghe nói năm ngoái con thi rớt đại học?" Ánh mắt ông
bác họ trông như quan tâm lắm: "Năm nay thi lại thấy thế nào?"
Vương Chiêu Vân hít một hơi thật sâu: "Cũng thế thôi."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955642/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.