Chỉ hơn bốn mươi ngày thôi sao?
Quý Liên Hoắc nghe vậy càng buồn hơn, ngẩng đầu nhìn thật
sâu vào người trước mặt, như thể mãi không thể nhìn đủ. Nghĩ
đến việc không được gặp Vương Chiêu Mưu hơn bốn mươi ngày
là Quý Liên Hoắc thấy tim gan như bị vò nát, nhíu mày mãi
không thả lỏng được.
Xe của nhà họ Lãnh đã đậu bên ngoài từ lâu, nhưng Quý Liên
Hoắc vẫn chưa ra khỏi biệt thự.
"Anh Chiêu Mưu, anh còn nhớ chiếc áo anh cho em mượn mặc
hồi thi đại học không?" Quý Liên Hoắc đứng ở cửa, một tay
chống vào khung cửa, ánh mắt khá cẩn thận rụt rè. "Anh Chiêu
Mưu em mang nó theo được không?"
Nhìn ánh mắt cầu xin của Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu im
lặng vài giây, sau cùng vẫn không thể cưỡng lại được ánh mắt
của cậu, anh đứng dậy đi lên tầng hai, một lát sau mang theo
một chiếc áo sơ mi trắng được gấp gọn gàng đi xuống.
Quý Liên Hoắc đặt va li xuống, hai tay cầm lấy chiếc áo, nhìn
người kia bằng đôi mắt ướt át, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên chiếc
áo trước mặt Vương Chiêu Mưu. Chân thành mà dịu dàng.
"Không sao đâu." Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng nói: "Đến Mỹ,
vẫn có thể nhắn tin, gọi điện thoại được."
Quý Liên Hoắc mím môi, nỗi buồn trong mắt không sao tả được.
Vương Chiêu Mưu khựng lại, anh tháo chiếc đồng hồ ra khỏi cổ
tay, đeo vào tay phải của Quý Liên Hoắc. "Nó thay tôi, đi theo
em."
Quý Liên Hoắc cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay, sợi dây kim loại
vẫn còn giữ được hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955650/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.