Ánh sáng mờ ảo phía trước quầy bar đẩy hai người trong một
vùng nửa sáng nửa tối, Quý Liên Hoắc cúi người về phía trước,
như muốn giam người đàn ông trước mặt vào lòng, ánh mắt lưu
luyến lại trên khuôn mặt anh, răng cắn nhẹ lên gọng kính mới
của Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu nâng tay giữ chặt hai bên eo Quý Liên Hoắc,
đẩy cậu xuống.
"Chiêu Chiêu." Cơ thể Quý Liên Hoắc bị ghì xuống, ngồi về vị trí
của mình, hai má ửng hồng, mắt long lanh.
"Tôi thích những mối quan hệ ổn định và lâu dài." Vương Chiêu
Mưu tiến lại gần Quý Liên Hoắc, nhìn chàng trai trẻ trước mặt,
đưa tay nhẹ nhàng vuốt vài lọn tóc trên trán cậu. "Một khi đã
quyết định bước vào một mối quan hệ, tôi sẽ dành thời gian và
sức lực để duy trì nó. Kỳ nghỉ đông hay hè không phải là khoảng
thời gian dài đối với tôi."
Mắt Quý Liên Hoắc sáng lên một chút, cậu nhìn Vương Chiêu
Mưu, khóe môi không kìm được cong lên.
"Đương nhiên, có một số việc tôi phải nói trước với em." Vương
Chiêu Mưu nghiêm mặt nói. "Không khí ở nước ngoài khác với
trong nước, em là người nhà họ Lãnh, sẽ có vô số người cố gắng
lấy lòng em, thậm chí dùng cả những thủ đoạn không chính
đáng."
Mắt Quý Liên Hoắc khẽ đảo, cậu vội vàng nắm lấy tay Vương
Chiêu Mưu, giật mở cổ áo ra, ấn tay anh lên ngực mình. "Em là
của Chiêu Chiêu."
Làn da dưới tay mịn màng ấm áp, việc tập luyện của Quý Liên
Hoắc cách đây một thời gian đã phát huy tác dụng, Vương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955651/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.