Nghe lời yêu cầu của Quý Liên Hoắc rồi, cụ Lãnh im lặng một lát
rồi mới gật đầu.
"Trong suốt những năm qua, ông chưa bao giờ tặng con thứ gì."
Cụ Lãnh nhìn thẳng vào Quý Liên Hoắc, ánh mắt hiền từ và hoài
niệm, như thể ông nhìn thấy đứa con trai út của mình qua Quý
Liên Hoắc. Đứa trẻ thông minh nhất, lanh lợi nhất, biết cách làm
cho ông vui nhất.
"Con muốn quán bar này thì ngày mai đến quán bar ký hợp
đồng đi." Cụ Lãnh mỉm cười, vài nếp nhăn kéo lên khuôn mặt:
"Những thứ ông tặng con có thể không quý giá bằng những thứ
cô con tặng, nhưng nó cũng là tấm lòng của ông."
"Cảm ơn." Quý Liên Hoắc vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu với cụ
Lãnh. "Quán bar này có ý nghĩa đặc biệt với tôi, quyền quản lý
quán bar vẫn giao lại cho nhóm người ban đầu, hiện tại tôi đang
đi học, không có đủ sức lực để quản lý nó."
"Được." Cụ Lãnh cũng yên tâm hơn, gật đầu.
Sau khi tạm biệt cụ Lãnh, Quý Liên Hoắc một tay bế Quý Đại
Bảo, đi đến ngân hàng kiểm tra số tiền trong thẻ theo mật khẩu
ghi ở mặt sau thẻ. Nhìn vào số dư bảy chữ số trên thẻ, cậu mím
môi, cúi đầu nhìn vào quần áo trên người mình. Nếu muốn đi
hẹn hò, cậu cần phải mua cho mình một vài bộ quần áo mới
đúng không? Cũng còn phải mua thêm một món quà cho anh
Chiêu Mưu nữa, Quý Liên Hoắc nghĩ thầm rồi rút thẻ ngân hàng
ra.
Chiều hôm đó, Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo về biệt thự, chị
Trình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955653/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.