Nhiệt độ trong phòng từ từ tăng lên, hơi thở của Quý Liên Hoắc
cũng đã hỗn loạn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người trước
mặt, khao khát được vỗ về.
"Chiêu Chiêu, đã lâu rồi anh không chạm vào em." Quý Liên
Hoắc giọng khàn khàn, mắt ươn ướt, lời nói ra cũng ẩn chứa vài
phần vương vấn.
"Bao lâu?" Vương Chiêu Mưu mắt lấp lánh cười, ngồi thẳng dậy
trên sô pha, hơi cúi mắt xuống nhìn vùng cổ đã đỏ ửng của Quý
Liên Hoắc. Màu đỏ ửng gần như bắt đầu lan rộng từ tai, không
ngừng lan dần đến má, thiêu đốt cả yết hầu, rồi kéo đến những
nơi bị quần áo che khuất.
"Chín mươi sáu giờ..." Quý Liên Hoắc chậm rãi tiến lại, cúi đầu
khẽ cọ vào tay Vương Chiêu Mưu, nhìn đồng hồ trên cổ tay anh:
"Hai mươi ba phút."
Vương Chiêu Mưu cười, mu bàn tay nhẹ nhàng xoay lại, ngón tay
nhẹ nhàng vuốt xuống dọc theo xương hàm của Quý Liên Hoắc,
dừng lại một chút ở yết hầu của cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng
xoay tròn.
Quý Liên Hoắc ngửa cổ nhìn người đàn ông trước mặt, ngực
phập phồng liên tục, hai má dường như càng nóng hơn, một
ngọn lửa không ngừng lan ra từ bên trong cơ thể, bốc cháy dữ
dội, như thể muốn nuốt chửng cả người đó.
Vương Chiêu Mưu cúi đầu, ngón tay trượt xuống, hôn lên đôi
môi đã bị cọ đỏ ửng của Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc vội vàng đáp lại, giật áo sơ mi của mình ra, để
bàn tay mát lạnh kia không còn bị ngăn trở.
Mười hai tấm bằng khen đổi lấy mười hai nụ hôn, ngốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955654/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.